Nguyên Đỗ

Tình Thân Văn Nghệ

Uống mật gấu ăn gan hùm chẳng sợ
Đã lên rừng đã xuống biển vượt sông
Đã băng qua biết bao kể cánh đồng
Nhưng anh sợ, sợ tấm lòng con gái
Trái mọng chín rụt rè chẳng dám hái
Con chim khuyên ca hót đậu cành gai
Tiếng cuốc kêu u uẩn tháng Hạ dài
Em có giận, có hờn, ghen, chê trách
Anh dừng lại, sợ hồn bay lạc phách
Sợ gieo buồn, sợ gieo khổ, vấn vương
Ở trong anh chỉ có một tình thương
Bao trùm hết kẻ nghèo hèn khốn khổ
Anh chẳng nhận cuộc đua tranh thách đố
Em cứ vui, cứ giỡn, chẳng hề chi
Nếu mai kia em có lỡ cần gì
Em cứ hỏi, anh sẵn sàng trợ giúp
Anh không chạy trốn tránh tìm chỗ núp
Trong cuộc chơi ngôn ngữ tượng trưng ta
Ở trong hồn phát tiết những tinh hoa
Cho mọi lớp, chẳng riêng gì, một phái
Anh chẳng dám khinh thường hồn con gái
Những nhà văn, thi sĩ của mai sau
Giòng sông tình tư tưởng với biển sâu
Nên tương kính giữ tình thân nhân hậu 

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Tình Thân Văn Nghệ"